Muộn màng rồi, đừng khóc nửa em
Hãy đổi nhịp tim, đừng tìm dĩ vảng
Bởi thực tế, câu non mòn biển cạn
Không thể nào ngăn cản nỗi phong ba
Loại phong ba do nhân thế tạo ra
Đáng ghê khiếp hơn là thiên tạo
Là chiếc lá, rách, vàng, sau cơn bão
Nhiệm mầu nào để lá được lành xanh
Níu kéo gì chỉ một thoáng mong manh
Cho hồn khuyết, đau nửa vành trăng muộn
Hãy vô tư như loài hoa muống
Giữa chướng cuồng vẫn vừa nở vừa đi
Đi đi em, đừng khóc nửa làm gì
Hãy ngoảnh mặt, mặc tình di nghĩa cạn
Đừng xối lệ vào tim anh đã rạn
Để trí hồn anh ngẫn vạn ngày sau
Nợ tình buồn ai trả lại không đau
Em không trả càng tăng màu bội bạc
Giữ lại chi em, hoang sầu mục nát
Em u buồn, buồn người khác, khổ anh
Vườn tình hồng.. chôn ba mái đầu xanh ..
Anh không thể cùng vợ chồng em cầm cuốc
Giã như có ,, anh chỉ xin một phút
Vun cây đời chúc phúc vợ chông em...